Soi kèo phạt góc Bayern Munich vs Celtic, 03h00 ngày 19/2
相关文章
- 、
-
Kèo vàng bóng đá Bayern Munich vs Celtic, 03h00 ngày 19/2: Khó tin chủ nhà -
"Ai bảo không chứ, đứa trẻ này nhìn chỉ cỡ 3 tuổi thôi, thế mà mẹ nó cũng nhẫn tâm bỏ rơi được....."
Âm thanh trò chuyện ngày một nhỏ đi, người cảnh sát đem ánh mắt nhìn về phía chỗ ngồi của cô bé.
Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Tô Vãn Vãn ngẩng đầu lên.
Quần áo trên người của cô bé hết sức kỳ lạ, người mặc một bộ đạo bào màu trắng, ở búi tóc nhỏ còn cắm một cây trâm gỗ mộc, tay trái cầm lá bùa chú, tay phải cầm thanh kiếm gỗ đào nhỏ, sau lưng thì đeo một thanh khác Thất Tinh Kiếm.
"Chị ơi, mọi người sẽ tìm được ba ba em sao?"
Cô gái nhỏ có chất giọng đáng yêu trò chuyện, nhất là cặp mắt ngập nước, làm người nhìn đến tim không khỏi mềm đi.
Nháy mắt nữ cảnh sát trào dâng tình thương vô bờ bến của mẹ, hận không thể ở trên mặt Tô Vãn Vãn hôn một cái.
Nhưng Tô Vãn Vãn nói lại làm văn phòng cảnh sát nhân dân có chút khó khăn.
Cô nhóc là bị một người đàn bà vứt bỏ lại ngay cửa cảnh sát. Trên hệ thống tra được, người đàn bà kia đúng là mẹ của Tô Vãn Vãn tên Lý Xuân Mai.
Nhưng mà Tô Vãn Vãn lại phủ định hoàn toàn về thân phận của bà ta, thậm chí còn đòi sẽ lấy ra bức tranh đã vẽ về người ba của mình cho cảnh sát xem.
Cô nhóc mò tới mò lui trong túi bao đào của mình mất hết nửa ngày trời, cuối cùng cũng tìm thấy.
"Đây là ba ba của em."
Đáy lòng cảnh sát nhân dân tràn đầy mong đợi mà nhìn đến, nhưng trên tấm giấy Tuyên Thành kia vẽ là một con hổ.
Cảnh sát nhân dân: "......."
Bất kể người cảnh sát có giải thích ra sao, cô nhóc vẫn một mực cho rằng trên bức tranh kia chính là ba ba của mình.
Trong khoảnh khắc ấy, nhóm cảnh sát nhân dân không dám nói kia thực chất là địch......ba em.
Bởi vậy, mọi người đều rất khó xử mà nhìn cô nhóc trước mặt, không biết phải giải thích làm sao.
Cuối cùng, mọi người cùng đem ánh mắt đổ xô về phía người đội trưởng nhà mình Hà Cùng.
Hà Cùng khóc không ra nước mắt, chỉ có thể chấp nhận số phận mà tìm lời an ủi cô bé: "Chờ lát nữa là mẹ Vãn Vãn sẽ đến đón Vãn Vãn về nhà, Vãn Vãn ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi nhé?"
Thế nhưng cô nhóc nhíu mày lại, trầm ngâm suy tư hồi lâu mềm mại nói: "Chính là Vãn Vãn không có mẹ a."
Lời này cất lên làm cho cảnh sát xung quanh phá án hốc mắt đều đỏ hết lên.
Tô Vãn Vãn đối với cảm xúc xung quanh luôn là nhạy cảm, nhưng bé con không rõ mình chỉ là nói sự thật.
Mà sự thật này khiến mọi người cũng đều đau lòng.
Bất quá, ở bên sư phụ từ nhỏ Vãn Vãn học được cách dỗ dành người khác, tay nhỏ vỗ vỗ sau lưng an ủi lại Hà Cùng.
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra.
Nhân viên phá án đã bắt được Lý Xuân Mai trở lại.
"Đội trưởng, người đã bắt được!"
Hà Cùng không nói hai lời, một bước chân dài lập tức đi ra văn phòng.
Trong phòng thẩm vấn, Lý Xuân Mai ngồi khóc bù lu bù loa, nước mắt nước mũi trộn lẫn vào nhau, còn không quên ở trước mặt cảnh sát kêu khổ.
"Ba năm trước là tôi tiêu tiền mua nha đầu này về, sau này tôi mang thai thì nó cùng Trương đạo sĩ trong thôn có duyên với nhau, cho nên tôi đã đem nha đầu chết tiếc kia cho ông ta."
"Kết quả Trương đạo sĩ chưa đến 2 năm đã qua đời."
"> Truyện Sủng Bé Cá Koi 3 Tuổi Rưỡi -
5 cách để không bị smartphone làm phiềnẢnh minh họa. >> 3 tác hại sức khoẻ của smartphone, tablet/ Facebook, Google, smartphone khiến con người ngày càng thô lỗ
Smartphone ngày nay đã trở thành một phần không thể thiếu của nhiều người. Là một thiết bị nhỏ gọn trong lòng bàn tay, nó có thể thay thế cho cả máy ảnh, notebook, máy đọc sách hay máy nghe nhạc, thiết bị GPS… Tuy nhiên, sự tiện lợi của smartphone cũng mang về không ít phiền toái khi chúng ta luôn bị phân tâm bởi những thông báo mới trên thiết bị, từ Facebook, tin nhắn nhóm, cập nhật game mới…
Làm thế nào để không bị smartphone gây khó chịu cả ngày? Bạn có thể áp dụng 1 trong 6 quy tắc dưới đây để không bị mất tập trung và bị smartphone làm phiền.
1. Chỉ tải những ứng dụng cần thiết
Apple App Store và Google Play Store luôn được làm mới bằng các ứng dụng đủ loại và hiện mỗi kho đều có hơn 900.000 ứng dụng. Tuy nhiên, bạn không cần thiết phải biết hết mọi ứng dụng trong này và nên tập thói quen chỉ tải về một ứng dụng cho một nhu cầu sử dụng nào đó. Càng ít ứng dụng, bạn càng ít bị phân tán hơn.
2. "Nói không" với điện thoại sau 11 giờ tối
"> -
Sau ba phút, người chưa ngủ được một giấc ngon lành đã ngồi dậy, anh còn buồn ngủ mà liếc nhìn đồng hồ, thầm mắng một tiếng rồi nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Mẹ nó, mém chút nữa là quên mất.
Hôm nay là ngày báo danh nhập học. Ức Vi đứng trước bồn rửa, dùng nước lạnh vỗ mặt. Ba ngày trước, giáo viên chủ nhiệm đã báo tin là 9 giờ đến lớp, nếu đến trễ sẽ không cho báo danh, đến lúc đó chỉ có cách tự mình đi gặp hiệu trưởng.
Lời này nói ra còn nhiều điểm đáng nghi lắm, nhưng dù gì cũng là ngày khai giảng đầu tiên nên đến muộn thì cũng không được hay.
Bàn chải điện chạy ồn ồn trong miệng, vị bạc hà từ kem đánh răng đánh cho đầu óc trống rỗng cũng phải bắt đầu suy nghĩ xem mình đã làm đủ bài tập hè hay chưa.
Trước khi nghỉ hè, mọi người ở trong phòng học đều được thông báo là nhất định phải làm xong bài tập, viết không xong sẽ không cho báo danh. Hơn nữa còn là giáo viên chủ nhiệm trực tiếp kiểm tra từng cái một. Học kì một cứ như vậy mà bắt đầu, lần trước Phó Ức Vi còn có thể dùng cớ để quên bài tập ở nhà để lừa người, còn lần này không được rồi, tự mình ôm mà viết thôi.
Nói là sẽ chăm chỉ viết, nhưng anh đã chơi vui vẻ cả kỳ nghỉ hè, chỉ còn thừa lại mười ngày để làm bù bài tập, và vẫn là kiểu nửa chép nửa đoán mò mà chép bậy. Đề bài tập khoa học xã hội đều là đoạn lớn đoạn lớn chữ, nhìn thấy là đau đầu, làm người ta không muốn làm tiếp. Phó Ức Vi chỉ có thể chọn vài chữ điền đại vào, hay dở gì miễn không để trống là được.
Tối hôm qua vì chạy bài tập toán đến 2 giờ khuya nên hiện giờ anh mỗi bước đi đều lâng lâng, trong đầu rối loạn, đó là kết quả của mười ngày bận rộn ép ra thành quả trong một lần. Ngày đầu tiên viết xong Ngữ văn, hôm sau tới tiếng Anh. Môn Chính trị, Lịch sử làm trong ba ngày, Địa lý thì mất hai ngày, còn ngày hôm qua "tăng ca" vì môn Toán nữa, cũng tạm coi là đầy đủ. Coi như đống bài tập bạn viết trên tờ giấy kia đều hoàn thành đủ, Ức Vi thở phào nhẹ nhõm. Anh phun nhổ bọt kem trong miệng, rửa mặt xong xuôi cũng đi tìm quần áo để thay.
Trước đó sợ mình sẽ ngủ dậy muộn nên tối qua Anh miễn cưỡng chống đỡ cơn buồn ngủ mà chuẩn bị đầy đủ đồ dùng. Phó Ức Vi thay đồ, tiện tay mở điện thoại lên, trên màn hình QQ hiện lên tin nhắn, là từ hai người khác nhau:
[ Cẩu tử ]: thằng ngốc kia thức dậy chưa??
[ Cẩu tử ]: Ngày hôm nay báo danh mà mày quên rồi hả???
[ Cẩu tử ]: Con mẹ nó mày mau dậy đi! Lên trường học rồi ngủ tiếp!
...
[ Con trai ]: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha bé Vi Vi nha, lại ngủ quên nữa rồi! Xem lại mình đi, không có ba thì không được mà.
[ Con trai ]: Tao đến trường rồi, nghe nói học kỳ 1 giáo viên chủ nhiệm đã điều chỉnh chỗ ngồi. Tới lúc đó chúng ta vào cũng không biết sẽ ngồi chỗ nào nữa.
[ Con trai ]: Ôi ĐM ĐM!!! Mày đoán xem bạn cùng bàn với mày là ai?!!
......
Phó Ức Vi tròng áo thun lên, tay đánh mấy chữ, phân biệt hai người chat rồi gửi qua:
[ Ức ] to [ Cẩu tử ]: Đi sớm cũng vô dụng thôi, thằng ngốc.
[ Ức ] to [ Con trai ]: mẹ m chứ bé Vi Vi, bố đây không thích đoán.
Hai người này đều là anh em chí cốt của Phó Ức Vi, chơi với nhau cũng được hai năm rồi. Thằng Cẩu tử tên thật là Nghiêm Hạo, còn Con trai tên là Lưu Ngạn. Ba người lúc học lớp mười đã thấy hợp mắt nhau, cũng có thể coi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thế là chơi thân với nhau đến tận bây giờ. Từ lúc nhập học đến bây giờ, ba người ngày thường hay đi trễ về sớm, việc trốn học cũng đã làm. Vậy mà hôm nay khai giảng hai vị này lại bày đặt đến sớm, Phó Ức Vi bị họ hành liên tù tì mấy cuộc gọi đi lại đến trễ nhất. Anh là kiểu người thờ ơ, vấn đề không dính tới vận mệnh sống chết thì sẽ không sốt ruột. Gian xảo cũng thành thói rồi, thế nên cảm thấy đến lớp đúng giờ là được, nhưng đến sớm một giây lại cảm thấy bản thân bị thiệt thòi. Khác với hai con người nóng tính kia, ham chơi mà nhát, còn làm bộ giả hươu giả vượn đến sớm.
Tin nhắn liên tục sáng lên, Phó Ức Vi mới vừa mặc vào cái quần, không có tay rảnh để mở nên để nó nằm rung, chờ mặc xong đồ mới cầm lên xem.
[ Cẩu tử ]: Thầy Vương đang vào nè[video] [video].
[ Cẩu tử ]: Mày nhanh chân lên chút đi!
[ Ức ]: Đang trên đường tới mà.
.....
[ Con trai ]: Mày không tưởng tượng nổi bạn cùng bàn mày là aii đâuu!!!
[ Ức ]:.....
[ Ức ]: Không quan tâm lắm. Có liên quan tới tao sao?
[ Con trai ]:.....
Còn nửa tiếng nữa là chín giờ, Phó Ức Vi cũng không lằng nhằng với bọn họ nữa, cầm điện thoại đặt chế độ yên tĩnh rồi nhét vào trong túi, xách cặp lên đi học.
Nơi anh ở cách trường học không xa lắm, lái xe mười phút là đến, còn có thời gian dừng lại ở trên đường mua một phần KFC ăn sáng.
Phó Ức Vi dừng xe ở trước cửa CFC, do dự vài giây, thôi bỏ vậy. Vừa mới khai giảng ngày đầu tiên, không những đi muộn mà còn muốn đem bữa sáng lượn ngang mặt giáo viên, trừ khi anh muốn cả học kỳ đều ngồi ở văn phòng ăn bữa sáng. Cái tình cảnh này, nghĩ thôi đã chịu không nổi.
Lớp mười, mười một còn chưa khai giảng, sân trường cũng vì thế mà vắng vẻ đi nhiều, chỉ có khối lớp mười hai đứng loanh quanh trên sân.
Phó Ức Vi dừng xe ở kí túc xá lầu dưới, đeo cặp lên, lấy điện thoại ra nhắn cho bọn Nghiêm Hạo một tin nhắn: "Tao đến rồi đây."
Lớp học của họ nằm ở khu giữa, cách kí túc xá gần nhất, đi vài bước là đến. Phòng học ở lầu ba cửa thang bộ, rẽ một xíu là tới.
Trước khi vào lớp hắn đứng trước cửa sổ ngó vào, xác nhận chủ nhiệm không có trong lớp mới từ từ đi vào từ cửa sau.
Nghiêm Hạo tinh mắt, thấy Phó Ức Vi vừa vào là cậu chạy tới: "Sao mày tới trễ vậy?"
Phó Ức Vi mặt không biểu cảm nói: "Tại dậy trễ."
"> Truyện [Đam Mỹ] Mười Bảy